3. Sáu câu thơ cuối gợi tả khung cảnh hai chị em Thúy Kiều du xuân trở về: Tà tà bóng ngả về tây, Ch

Câu 3. Sáu thơ cuối gợi tả khung cảnh hai chị em Thúy Kiều du xuân trở về:

Tà tà bóng ngả về tây,

Chị em thơ thẩn dan tay ra về.

Bước dần theo ngọn tiểu khê,

Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.

Nao nao dòng nước uốn quanh,

Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.

Buổi chiều, mặt trời từ từ (tà tà) ngả bóng về tây. Ngày lễ hội đông vui đã đi qua, chị em Thúy Kiều dắt tay nhau ra về. Cảnh chiều xuân được diễn tả một cách dịu dàng, mọi chi tiết cảnh đều thanh nhẹ: nắng về chiều dần nhạt, một nhịp cầu bắc ngang khe nước nhỏ. Mọi hoạt động cũng nhẹ nhàng: mặt trời chầm chậm ngả bóng, bước chân người thơ thẩn lòng nước uôn quanh. Cảnh vẫn đẹp, vẫn thanh, nhưng đã nhuốm màu tâm trạng. Đó là tâm trạng bâng khuâng xao xuyến mà người ta vẫn thường có sau một cuộc vui. Nhưng đâu chỉ có thế, những từ láy “tà tà “thanh thanh”, “nao nao” không chỉ biểu đạt sắc thái của cảnh vật còn bộc lộ tâm trạng con người. Những từ ấy, đặc biệt là những từ “nao nao”, thoáng gợn lên một nét buồn khó hiểu. Ngay sau cảnh này là cải Thúy Kiều gặp mộ Đạm Tiên, sau đó gặp chàng thư sinh Kim Trọng “Phong tư tài mạo tót vời - Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa", những sự kiện làm xáo trộn cuộc sống “Êm đềm trướng rủ màn che - Tường đông ong bướm di về mặc ai” của Thúy Kiều. Đoạn thơ tả cảí mà chứa đựng một linh cảm về điều sắp xảy ra. Đó cũng là cái tài kể chuyện của Nguyễn Du.

Với bút phát nghệ thuật tả cảnh đặc sắc và một hệ thống từ giàu chất tạo hình, Nguyễn Du đã gợi tả thật sinh động bức tranh thiên nhiên mùa xuân và cả không khí lễ hội mùa xuân tươi đẹp, trong sáng.